Ðêm chong đèn ngồi nhớ lại
Tứng câu chuyện ngày xưạ
Mẹ về đứng dưới mưa
Che đàn con nằm ngủ
Canh từng bước chân thù.
Mẹ ngồi dưới cơn mưạ
Mẹ lội qua con suối,
Dưới mưa bom không ngại
Mẹ nhẹ nhàng đưa lối,
Tiễn con qua núi đồị
Mẹ chìm trong đêm tối,
Gió mưa tóc che lối con đị
Ðêm chong đèn ngồi nhớ lại
Tứng câu chuyện ngày xưạ
Mẹ về đứng dưới mưa,
Che tứng căn nhà nhỏ
Xoá sạch vết con về
Mẹ ngồi dưới cơn mưa
Mẹ là gió uốn quanh,
Trên đời con thầm lặng
Trong câu hát thanh bình.
Mẹ làm gió mong manh.
Mẹ là nước chứa chan,
Trôi dùm con phiền muộn
Cho đời mãi trong lành
Mẹ chìm dưới gian nan.
Không cần biết em là ai
Không cần biết em từ đâu
Không cần biết em ngày sau
Ta yêu em bằng mấy ngàn biển rộng
Ta yêu em qua đông tàn ngày tận
Yêu em như yêu vùng trời mênh mông
Không cần biết đêm dài sâu
Không cần biết bao gầy hao
Ta ngồi đếm tên thời gian
Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi
Như xa xôi nay quay về gần gụi
Yêu em khi chỉ biết đó là em
Để rồi từ đó ta yêu em không ngại ngần
Để rồi từ đó trong bước chân nghe gần hơn
Một ngày lại đến trái tim ta dại cuồng
Rồi từng chiều đến mang nỗi buồn vô biên
Cho dù biết em rồi đi
Cho dù biết không chờ chi
Nhưng lòng vẫn nghe cuồng si
Nghe trong ta quên đi lòng sầu hận
Ta yêu em chưa bao giờ một lần
Yêu em vì chỉ biết đó là em...
Every night in my dreams
I see you. I feel you.
That is how I know you go on.
Far across the distance
And spaces between us
You have come to show you go on.
Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you're here in my heart
And my heart will go on and on
Love can touch us one time
And last for a lifetime
And never go till we're one
Love was when I loved you
One true time I hold to
In my life we'll always go on
Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you're here in my heart
And my heart will go on and on
There is some love that will not
go away
You're here, there's nothing I fear,
And I know that my heart will go on
We'll stay forever this way
You are safe in my heart
And my heart will go on and on
Ta nhớ một sớm nao rừng đông im lặng tiếng
Ngây ngất trong gió bay lời tình nghe đắm say
Ngày tình vừa đến mùa xuân thắp nắng lên trong hồn
Ngày tình hằn sâu trong tim yêu vết thương vàng lá
Ta thấy trong mắt em từng đêm mưa vàng võ
Ta thấy trong cánh tay mùa thu mang xót xa
Từng ngày tình vui cho thiên đường hé những môi cười
Từng ngày tình đau cho trái tim se thêm những mỏi mòn
Qua cơn mê dài lời ru nghe đắng cay trên bờ môi
Nâng niu cơn mộng tìm trong lãng quên ngày mưa tháng nắng
Từng ngày tìm đến môi thơm ngọt mềm
Từng ngày lần bước đi trong ơ thờ
Đường tình mù tối như mây giăng mờ cuối trời
Ta thấy trong mắt em ngày mưa vẫn còn đó
Trên tháng năm mỏi mong tình còn trong nỗi lo
Ngày tình còn xanh lời yêu xin giữ trên môi người
Ngày nào tình xa ta vẫn xin yêu mãi một đời…
Tình ngỡ đã quên đi
như lòng cố lạnh lùng
Người ngỡ đã xa xăm
bỗng về quá thênh thang
Ôi áo xưa lồng lộng
đã xô dạt trời chiều
Như từng cơn nước rộng
xóa một ngày đìu hiu
Tình ngỡ đã phôi pha
nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa
nhưng người vẫn quanh đây
Những bước chân mềm mại
đã đi vào đời người
Như từng viên đá cuôị
rớt vào lòng biển khơi
Khi cơn đau chưa dài
thì tình như chút nắng
Khi cơn đau lên đầy
thì tình đã mênh mông
Một người về đỉnh cao,
một người về vực sâu
Để cuộc tình chìm mau
như bóng chim cuối đèo
Tình ngỡ chết trong nhau
nhưng tình vẫn rộn ràng
Người ngỡ đã quên lâu
nhưng người vẫn bâng khuâng
Những ngón tay ngại ngùng
đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động
hết cuộc đời lênh đênh
Người ngỡ đã xa xưa
nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa
nhưng còn quá bao la
Ôi trái tim phiền muộn
đã vui lại một giờ
Như bờ xa nước cạn
đã chìm vào cơn mưa
Dans une taverne du vieux Londres
Où se retrouvaient des étrangers
Nos voix criblées de joie montaient de l’ombre
Et nous écoutions nos coeurs chanter
Refrain :
C’était le temps des fleurs
On ignorait la peur
Les lendemains avaient un goût de miel
Ton bras prenait mon bras
Ta voix suivait ma voix
On était jeunes et l’on croyait au ciel
La, la, la…
{ On étaient jeunes et l’on croyait au ciel }
Et puis sont venus les jours de brume
Avec des bruits étranges et des pleurs
Combien j’ai passé de nuits sans lune
A chercher la taverne dans mon coeur
Tout comme au temps des fleurs
Où l’on vivait sans peur
Où chaque jour avait un goût de miel
Ton bras prenait mon bras
Ta voix suivait ma voix
On était jeunes et l’on croyait au ciel
La, la, la…
{ On étaient jeunes etl’on croyait au ciel }
Je m’imaginait chassant la brume
Je croyais pouvoir remonter le temps
Et je m’inventait des clairs de lune
Où tout deux nous chantions comme avant
Refrain :
Et ce soir je suis devant la porte
De la taverne où tu ne viendras plus
Et la chanson que la nuit m’apporte
Mon coeur déjà ne le reconnaît plus
Manchester et Liverpool
Je me revois flânant le long des rues
Au milieu de cette foule
Parmi ces milliers d’inconnus
Manchester et Liverpool
Je m’en allais dans tous les coins perdus
En cherchant ce bel amour
Que près de toi j’avais connu
Je t’aime, je t’aime
Que j’aime ta voix qui me disait
Je t’aime, je t’aime
Et moi j’y croyais tant et plus
Manchester est devenu triste
Et Liverpool vient pleurer sur la mer
Je ne sais plus si j’existe
Les bateaux blancs craignent l’hiver
Manchester est sous la pluie
Et Liverpool ne se retrouve plus
Dans la brume d’aujourd’hui
L’amour lui aussi s’est perdu
Je t’aime, je t’aime,
J’écoute ta voix qui me disait
Je t’aime, je t’aime
Et je n’y croirais jamais plus
Tiếng hát bay trên hàng phố bâng khuâng
Chiều đong đưa những bước chân đau mòn
Chợt nghe mùa thu bay trên trời không
Còn ai giữa mênh mông đời mình
Nỗi đau mù lấp trên tuổi thơ...
Phố vẫn hoang vu từ lúc em đi
Rồi trong mưa gió biết ai vỗ về
Bàn tay nào đưa em trong lần vui
Bằng những tiếng chim non thì thầm
Cho ngày tháng ưu phiền em quên...
Tình trong cơn ngủ mê
Rồi phai trên hàng mi
Chợt khi mình nhớ về
Mộng thành mây bay đi
Còn gì trên đôi tay
Nên thầm hờn dỗi mình
Cho tình càng thêm say
Tiếng hát ru em còn nuối trên môi
Lời nào gian dối cũng xin qua rồi
Để lỡ ngày sau khi ta cần nhau
Còn nuôi chút êm vui ngày đầu
Cho mình mãi gọi thầm tên nhau...!
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Gót chân đôi khi đã mềm gọi buồn cho mình nhớ tên.
Chiều qua bao nhiêu lần môi cười
Cho mình còn nhớ nhau
Chiều qua bao nhiêu lần tay mời
Nghe buồn ghé môi sầu.
Ngày nào mình còn có nhau xin cho dài lâu
Ngày nào đời thôi có nhau xin người biết đau.
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Gió ơi gió ơi bay lên để bụi đường cay lòng mắt
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Áo xưa chưa quen phong trần đợi mùa thu vàng áo thêm.
Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Bước chân nghe quen cũng buồn lạy trời xin còn tuổi xanh
Còn một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên.
Một bông Hồng cho em
Một bông Hồng cho anh
Và một bông Hồng cho những ai
Cho những ai đang còn Mẹ
Đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn
Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi
Như đóa hoa không mặt trời
Như trẻ thơ không nụ cười
ngỡ đời mình không lớn khôn thêm
Như bầu trời thiếu ánh sao đêm
Mẹ, Mẹ là giòng suối dịu hiền
Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên
Là bóng mát trên cao
Là mắt sáng trăng sao
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào
Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau
Là tiếng dế đêm thâu
Là nắng ấm nương dâu
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời
Rồi một chiều nào đó anh về nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu
Rồi nói, nói với Mẹ rằng "Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ có biết hay không ?"
-Biết gì ? "Biết là, biết là con thương Mẹ không ?"
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em
Thì xin anh, thì xin em
Hãy cùng tôi vui sướng đi.
Gọi nắng!
Trên vai em gầy
Đường xa áo bay
Nắng qua mắt buồn
Lòng hoa bướm say
Lối em đi về
Trời không có mây
Đường đi suốt mùa
Nắng lên thắp đầy
Gọi nắng!
Cho cơn mê chiều
Nhiều hoa trắng bay
Cho tay em dài
Gầy thêm nắng mai
Bước chân em về
Nào anh có hay
Gọi tên cho nắng
Chết trên sông dài
Thôi xin ơn đời
Trong cơn mê này
Gọi mùa thu tới
Tôi đưa em về
Chân em bước nhẹ
Trời buồn gió cao
Đời xin có nhau
Dài cho mãi sau
Nắng không gọi sầu
Áo xưa dù nhàu
Cũng xin bạc đầu
Gọi mãi tên nhau
Gọi nắng!
Cho tóc em cài
Loài hoa nắng rơi
Nắng đưa em về
Miền cao gió bay
Áo em bây giờ
Mờ xa nẻo mây
Gọi tên em mãi
Suốt cơn mê này...
Đêm nay thu sang cùng heo may
Đêm nay sương lam mờ chân mây
Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng
Như nhớ thương ai chùng tơ lòng
Trong cây hơi thu cùng heo may
Vi vu qua muôn cành mơ say
Miền xa lời gió vang thông ngàn
Ai oán thương ai tàn mơ màng
Lướt theo chiều gió
Một con thuyền, theo trăng trong
Trôi trên sông thương,
nước chảy đôi dòng
Biết đâu bờ bến
Thuyền ơi thuyền trôi nơi đâu
Trên con sông thương,
nào ai biết nông sâu?
Nhớ khi chiều sương,
cùng ai trắc ẩn tấm lòng.
Biết bao buồn thương,
thuyền mơ buồn trôi xuôi dòng
Bến mơ dù thiết tha,
Thuyền ơi đừng chờ mong
Ánh trăng mờ chiếu,
Một con thuyền trong đêm thâu
Trên sông bao la,
Thuyền mơ bến nơi đâu.
Từ ngày xa quê con đâu biết rằng
Mẹ thường hay nghe, nghe câu nam vùng
Từ xa xôi lắm, xứ Huế ngày xưa
Để rồi ra đi vẫn nhớ câu hò
Giọng hò Kim Luông bến nước sông xưa
Bến nước sông xưa còn ai đưa những chiều gió lộng
Để rồi nỗi nhớ vấn vương trong lòng
Quê hương là đâu sao nghe mất rồi
Mênh mông trời mây bơ vơ cõi đời
Còn còn có đâu những chiều bên mẹ
Mẹ kể con nghe xứ Huế quê mình
Ngày ngày nơi xa con mơ ước rằng
Ngày về thăm quê lâng lâng nắng chiều
Đường ai qua lối lá trúc còn vương
Bạn bè khi xưa chung vui mái trường
Từng vầng thơ yêu lén lút trao tay
Ánh mắt ai say, tiếng nói ai say theo chiều gió lộng
Thành nội mẹ bay vương nắng mây hồng
Quê hương là đâu sao nghe mất rồi
Mênh mông trời mây bơ vơ cõi đời
Con chỉ ước ao có ngày trở lại
Gặp bạn bè thân yêu bên cố đô Huế
Hò ơ ơ hò chiều mưa phố buồn.
Chiều mưa phố xưa u buồn có ai mong đợi.
Một người biền biệt nơi mô để nhớ thương một người..
Chiều nay mưa trên phố Huế biết
Ai đã quên ai rồi mà mưa sao vẫn rơi rơi hoài cho lòng nhớ ai.
Ngày xưa mưa rơi thì sao bây chừ mưa rơi thì buồn.
Vì tiếng mưa tiếng mưa trong lòng... làm mình cô đơn..
Chiều nay mưa rơi dài trên phố Huế.
Hàng cây sầu đông ngả nghiêng trong gió như cũng xót xa nỗi u buồn.
Từng giọt mưa rơi như từng dòng lệ nghẹn ngào.
Tiếng ai hát à ơi trong gió nghe não nùng bi thiết làm sao à ơ
Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội
Người xa người tội lắm người ơi
Thà rằng không biết thì thôi biết rồi mỗi đứa mỗi nơi à ơi thêm buồn
Phố cũ mưa bay cho dài cách trở xa vắng nhau rồi thương nhớ không nguôi.
Mùa mưa nào hai đứa vẫn chung đôi gió thổi lạnh nhưng đôi lòng vẫn ấm.
Mà giờ đây người xa vời thăm thẳm kẻ âm thầm đếm giọt mưa rơi.
Bây chừ hai đứa hai nơi mình em hiu quạnh những ngày mưa rơi.
Người đi biền biệt phương mô để thương để khổ sầu cho hai người.
Chiều chiều dạo bên phố Văn Lâu ai ngồi ai câu ai sầu ai thảm ai thương ai cảm.
Thuyền ai lơ lửng trên sông nghe câu mái đẩy mà chạnh lòng nhớ thương.
Ơ.. ớ ơ.. Muối ba năm muối đang còn mặn Gừng chín tháng thì gừng hãy còn cay Đôi ta tình nặng nghĩa dày Dù có xa nhau đi chăng nữa Ơ.. ớ ơ.. Thời ba vạn sáu ngàn ngày thời nọ xa
Em xa anh nghe câu dân ca
Giận mà thương sao mà da diết thế
Ôi câu ca nặng tình nặng nghĩa
Có lúc nào anh giận em không.
Chứ có lúc nào em giận anh không
Để thương suốt cả ngày em giận
Khi xa nhau đến ngàn vạn dặm
Giận chẳng còn mà thương rộng dài thêm.
Em nhớ ngày em nhớ đêm
Giận mà thương cháy lòng em đỏ
Thương mà giận dễ gì đã có
Em chỉ tìm thấy ở mình thôi.
Một nắng hai sương đội trời đạp đất
Bao vất vả bàn tay em lo hết
Bao đổi thay anh chưa thể hiểu
Ôi câu ca rằng giận mà thương, mà thương.
Anh lại đi khắp mọi nẻo đường
Mang câu ca và tình yêu thắm nồng
Khi trở gió anh vẫn ấm
Bởi giận rồi cũng chỉ để thương thêm.
Nhà anh có một vườn cau
Nhà em có một vườn trầu
Chiều chiều nhìn sang bên ấy
Hoa cau bên này.. rụng trắng sân nhà em
Anh lên đường mẹ xin nắm trầu nhuộm áo cho anh
Một lá trầu xanh thắm tình em.. chẳng phai màu
Hoa cau rụng trắng sân nhà em
Mà hương cau... ngan ngát quanh vườn trầu
Anh thương em rồi sao anh chẳng nói
để hoa cau rụng trắng đêm trăng buồn !
Hoa cau.. rụng trắng sân nhà em
Mà hương cau... ngan ngát quanh vườn trầu
Lá vẫn xanh tươi màu
Xin ai đừng để lá trầu vàng ...
Thành phố nào nhớ không em?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều..
Anh thấy đẹp hơn ..
Một sáng nào nhớ không em?
Ngày Chúa Nhật ngày của riêng mình..
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa
Người lưa thưa chìm dưới sương mù
Quỳ bên nhau trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu dệt mộng yêu đương
Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.
Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó chốn phong ba, em làm dâu nhà người
Âm thầm anh tiếc thương đời,
Đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.
Thành phố buồn, lắm tơ vương ..
Cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
và con đường ngày xưa lá đổ..
Giờ không em sỏi đá u buồn..
Giờ không em hoang vắng phố phường..
Tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên núi đồi,
quên cả tình yêu..
Từ lúc quen nhau chưa nói một lời gì,
tỏ tình ta mến nhau
Nhiều đêm ngắm sao,
mơ ước duyên mình bền lâu,
suốt đời tình thắm sâu
Nhớ thương đầy vơi, mộng thấy ai mỉm cười,
Làn môi xinh tuyệt vời
Để rồi buồn ơi, ánh trăng soi còn đó,
và nghe hơi gió biết rằng mình vừa mơ
Khi yêu hồn như nở hoa xây mộng tuyệt vời,
Nắm tương lai trong bàn tay một câu nói thôi
Đôi khi gặp nhau, muốn khơi nhưng rồi lại thôi,
Nói ra e lệ, hồn theo gió trôi
Hôm nay nhìn xe kết hoa xuôi ngược nẻo đường,
Gửi thư trao cho người yêu, vài câu luyến thương
Hân hoan hồn như nở hoa, trông chờ hồi âm,
Đắng cay trong lòng chỉ thấy thiệp hồng
Chiều tím không mây, đường cũ bước lần về,
buồn nghe day dứt tim
Nhìn xe kết hoa màu trắng ngỡ rằng mình mơ,
Pháo hồng vui tiễn đưa
Lá thu chậm rơi từng lá
nghe buồn buồn tưởng bước ai tìm về.
Mở rộng vòng tay đón em nhưng nào thấy,
Sầu dâng lên tim biết bao giờ cho khuây?
Những đồi hoa sim ôi những đồi hoa sim tím chiều hoang biền biệt
Vào chuyện ngày xưa nàng yêu hoa sim tím khi còn tóc búi vai
Mấy lúc xông pha ngoài trận tuyến ai hẹn được ngày về
Rồi một chiều mây bay
Từ nơi chiến trường đông bắc đó,lần ghé về thăm xóm,hoàng hôn tắt sau đồị
Những chiều hành quân ôi những chiều hành quân tím chiều hoang biền biệt
Một chiều rừng mưa được tin em gái mất chiếc thuyền như vỡ đôi
Phút cuối không nghe được em nói không nhìn được một lần
Dù một lần đơn sơ,để không chết người trai khói lửa,mà chết người em nhỏ,hậu phương tuổi xuân thì.
Ôi ngày trở lại nhìn đồi sim nay vắng người em thơ
Ôi đồi sim tím chạy xa tít lan dần theo bóng tối
Xưa chưa nói gì bên em, một người đi chưa về mà đành lỡ ước tơ duyên
Nói nói gì cho mây gió,một rừng đầy hoa sim nên để chiều đi không hết
Tím cả chiều hoang nay tím cả chiều hoang đến ngồi bên mộ nàng
Từ dạo hợp hôn nàng không may áo cưới thoáng buồn trên nét mi
Khói buốt bên hương tàn nghi ngút bên mộ đầy cỏ vàng
Mà đường về thênh thang,đồi sim vẫn còn trên lối cũ, giờ vắng người xưa ấy,đồi sim vắng hoang tàn
Anh còn nhớ gì
Mùa Đông đã chết trên cành soan già
Mùa Xuân không hẹn đến
Như tình chúng mình
Tưởng đã chết trong em
Không còn gì đâu anh, không còn gì đâu anh
Nhưng tình lỡ rồi, tình xưa đã chết
Trên cội mai già, ngày xưa đã hết
Không hẹn cũng về, dĩ vãng đó đau thương
Kỷ niệm nào cho anh, kỷ niệm nào cho em
Thôi chẳng còn, chẳng còn gì,
Kỷ niệm ơi nhắc nhở chi hoài
Hãy quên đi, hãy quên đi ...
Như mùa xuân đã chết trên cành thiên thu
Chẳng còn, chẳng còn,
Mùa Xuân đã chết, trên cội mai già, tình ta cũng sẽ hết
Nhưng còn tất cả, nỗi nhớ nhớ thương thương,
Kỷ niệm nào cho anh, kỷ niệm nào cho em
..................
Người đi đi ngoài phố, chiều nắng tắt bên sông
Người đi đi ngoài phố, bóng dáng xưa miệt mù
thành ghế đá chiều công viên
Ngày xưa, ngày xưa, ngày xưa đã hết rồi
Người đi đi ngoài phố chừng bỡ ngỡ, bơ vơ
Người đi đi ngoài phố mấy dấu chân lạc loài
hình bóng cũ người yêu ơi
còn đâu, còn đâu, tình duyên đã lỡ rồi
Thôi chia tay nhau từ đây nghe nước mắt vây quanh
biết lỡ yêu đương sẽ đau thương suốt cả
một đời, nhưng mấy khi tình đầu
kết thành duyên mong ước
mấy khi tình đầu kết trong mộng đâu em
Xin một lần đừng nói nữa em yêu
đừng kể thêm một điều chi nữa cả
đừng thanh minh cũng xin đừng dối trá
Hãy chôn vùi chua xót những hôm qua Hãy dần quên dịu ngọt những ngày xa
cho lắng lại đợt sóng lòng đã cũ
chỉ ngần ấy với anh là quá đủ
tấm chân tình nguyên vẹn giữa hai ta
Anh chẳng trách đời anh chẳng thứ tha
bởi quá khứ có lẽ nào có lỗi
Đâu thuộc về anh những tháng ngày nông nổi
ai vô tình vội vã bước qua em
Cũng chẳng ghen tuông, sẽ chẳng giận hờn
Bởi tình anh dành em là hiện tại
Phút này đây và sẽ là mãi mãi
Giản đơn vì từ phút ấy anh yêu
Giản đơn vì dĩ vãng ấy vô chiều
Anh vĩnh viễn chẳng bao giờ hiện hữu